Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

TẠM BIỆT

TẠM BIỆT
Không hiểu sao lúc này mình cảm thấy buồn buồn ,nên làm một chuyến dạo một vòng các tỉnh miền TÂY cho đở nhớ ,nhất là nơi chôn nhau cắt rốn của mình đó .
Xa BÌNH – LONG dù tạm thời ,nhưng mình cũng cảm thấy bịn rịn vì đó là quê hương thứ hai của mình mà. Nơi đó có một phần thân xác của em tôi .
                         MẤT
           Một viên đạn nổ em gục ngã
           Tôi vịn vai em đã chết rồi
            Chợt tỉnh lại muôn ngàn câu hỏi
            Đạn thù nào giết chết em tôi ?
Rồi từ đó hận thù chôn kín
Xiết tim lòng máu động trên môi
Để nhìn lại quê này chém. Giết
Mắt mẹ nào ráo lệ trong tôi
Bóng chiều ngả mặt lưng đồi
Vói tay thắp nén hương thời gian qua %
TRẦN -ĐẠI 1972

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

TÌNH CHỈ ĐẸP KHI TÌNH CÒN DANG DỞ

THƠ TÌNH TOÁN HỌC
Bước chân ngà em đang vào lớp
Tà áo em nhẹ uốn hình sin
Anh muốn thành một trục thời gian
Nâng áo em bán chu kỳ gặp gỡ(trục hoành giao với hình sin nửa chu kỳ))
Khi đến giờ em còn bỡ ngỡ
Anh sẽ là động tử cô đơn
Tăng chóng đều những bước vào hồn (tốc độ tăng }
Dẫn em đến chỗ ngồi trong lớp học

Em ngồi học mơ màn mắt ngọc
Cú đờ lơi (jeter un coup d"oeil ) như vận tốc rơi
Anh muốn thành mọi vật trên đời
Miễn tính được độ ngờ trên đó (độ ngờ tính theo sai số )
Vận tốc góc em nhìn từng cửa lớp
Anh sẽ là động tử chạy chung quanh
Em liếc nhanh anh chạy lại càng nhanh(vận tốc góc tỉ lệ thuận với vận tốc chuyển động }
Và mơ ước khi em là đạn đạo (đường parapol)
Được thoát ra từ nồng khẩu pháo
Anh luôn là vận tốc sát bên em (vec - tơ tiếp tuyến )
Anh ví anh như một chiếc kèn
Trong âm học đó là kèn CƠ – NIC
Tỏ em nghe mối sầu mang nặng chịch
Rung cảm nhiều khi hai nhánh bằng nhau
Nhìn em anh chẳng dám vào
Ánh sáng trắng anh phát từ đáy mắt(ánh sáng mặt trời)
Qua lăng kính chia làm bảy sắc(cầu vòng)
Quyện bên em khúc vũ NGHÊ- THƯỜNG
Biến em thành vẽ đep ánh dương
Qua thấu kính anh thu về tiêu điểm (qua mắt ,mắt là thấu kính hội tụ,ánh sáng mặt trời ở xa vc // với trục   }
Anh càng ngắm sắc em càng kiều diễm
Nghe lòng anh gió nổi phong ba
Nâng em lên đến tột đỉnh sơn hà
AC - XI -MÉT anh đã dùng sức đẩy
Tạo hào quang cho thêm phần lộng lẫy
Bốn mắt nhìn dưới vòng Điểm MIC - KEN (MICQUEL:giao điểm bốn đường tròn )
Lòng em chắc hẵn chưa quen
Nhưng thực tế phải do động lệnh
Khi em là trục vuông cố định(trục hoành)
Anh lại là hàm số HY - PEC PÔN
Muốn  đến em bày tỏ tâm hồn
Nhưng không gặp vì em là tiệm cận
Bởi cuộc đời anh còn lận đận
Chỉ mơ rằng Đen - ta sẽ bằng không
Để có chung nghiệm số kép trong lòng
Nhưng ơi hỡi Đen - ta về âm vô cực(vô nghiệm)
Càng nghĩ đến anh càng bức rức
Khi tình em là chuyển động thẳng đều
Anh lại là động tử đều theo
Bị ngăn cách bởi chàng I chính giữa
Tình chúng ta I chia thành phân nửa
Bởi phương trình trung điểm của đôi ta(OA +OB):2=OI
Sao tình chẳng được mặn mà
Em là hoành gốc em là hoành biên
SAN( CHALES)đem lại những ưu phiền
Tình ta đứt đoạn nối liền A ,B(AO+OB=AB)
" Gặp thời thế , thế thời phải thế
Trong trần ai , ai dễ biết ai"
Vec - tơ tâm anh vạch đường dài
Còn em vẽ véc - tơ hồn đối đẳng
Sự hòa hợp đó cùng mặt phẳng
Nhưng đau lòng vì tổng số triệt tiêu (tổng véc -tơ đối đẳng =0 )
Nên anh mãi là kẻ phưu lưu
Trong nghiệm số phương trình bậc bai đủ
Bởi lòng anh không còn tự chủ
Chỉ mơ rằng đen- ta sẽ bằng không
Để có chung nghiệm số kép trong lòng
Nhưng ơi hỡi đen - ta về âm vô cực(vô nghiệm)
(Rất mong các bạn góp ý ,và lời bình)
TRẦN - ĐẠI 1967

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

NGƯỜI QUÂN - TỬ THỜI HIỆN - ĐẠI

NGƯỜI QUÂN TỬ THỜI HIỆN ĐẠI
Muốn mọi người tôn trọng mình như một người quân tử .Trước nhất phải tạo cho mình có một địa vị trong xã hội, địa vị càng cao  , uy quyền càng lớn , địa vị càng lớn , thế lực càng to , thế lực càng to , điều kiện càng nhiều ,điều kiện càng nhiều kiếm tiền càng dễ .có tiền là có tất cả, bởi : “có tiền mua TIÊN cũng được mà” .Tóm lại .  , ở cái thời buổi kinh tế này, một kẻ ngu đần , dốt nát nhưng họ có địa vị, có thế lực thì họ có tiền, đi tới đâu người ta cũng gọi ông này , ông nọ .Đi tới đâu thiên hạ cũng khứm núm ,vâng vâng, dạ dạ .Có tiền có địa vị nói trái thiên hạ cũng cho là phải , thậm chí họ đánh rắm thiên hạ hít lấy hít để còn khen là cái rắm sao thơm thế ,bởi cái rắm của người quân tử mà .Vậy các bậc quân tử ngày xưa , kiểu quân tử  NGUYỄN - CÔNG - TRỨ :”người quân tử ăn chẳng cầu no …”Đã hết thời rồi , nếu có còn thì quân tử đó đúng là quân chết !? "Quân - tử lúc cùng thêm thẹn mặt , Anh hùng khi rắp cũng khoanh tay " !
TRẦN – ĐẠI 2011

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

CÁI DỐT CỦA CÁN BỘ LÀ NỖI KHỔ CỦA DÂN
Nỗi đau nhức nhối nhất là khi người dân đến công sở,đều có cảm giác sợ hãi, sợ chờ , sợ đợi , sợ hẹn mà không có hạn định thời gian .Cái đáng sợ nhất là cái thủ tục hồ sơ , đến Ông này thì bảo thế này , sang Bà khác thì bày cái khác . Đúng là :” lắm cha con khó lấy chồng” .Ba mươi tám năm hòa bình rồi mà sao người dân còn phải chịu đựng cái nỗi khổ vô lý ấy. Cái vấn nạn này bắt nguồn từ đâu?Có phải do cái dốt của một số cán bộ, có quyền , có chức , muốn tỏ ra  ta đây là nhà thông thái, vì trong ví đã có bằng cấp để hộ mạng rồi  ,nào cử nhân hai ba bằng , nào cao học , nào tiến sỹ , nhưng trình độ phổ thông có người chỉ biết đọc , biết viết , còn đa số ở cái lớp mười trở lại . Còn nếu có cao hơn là bằng bổ túc văn hóa , một năm học ba lớp. Đã vậy , nói là không được cãi , cãi là về không đó ! ? Bởi :” ta là con ông Cống , cháu ông Nghè ,nói chuyện trên trời dưới đất nghe “ .Ai có tức thì về nhà hãy vịnh ÔNG NGHÈ  GIẤY của TÚ XƯƠNG cho đở uất “cũng cờ cũng biễn cũng cân đai ,cũng gọi ông Nghè có kém ai ….’’
Sợ nên phải lót tay , lót chân , cho được việc, lâu ngày tray tháng đã trở thành thông lệ ! Mất tiền còn phải khúm núm ,cảm ơn nữa ,nghèo còn khổ thêm.
Lần thứ mười ba bầu QUỐC –HỘI mong rằng  dân bớt khổ hơn . Còn chuyện “ bình mới rượu cũ “ hậu sự sẽ trả lời .
TRẦN – ĐẠI 2011

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

BINH - LONG, MỘT THỜI ĐỂ YÊU , MỘT THỜI ĐỂ NHỚ

Tuy tôi không phải sinh ra tại cái nơi đất đỏ , đồi dốc này. Nhưng , BINH - LONG đối với tôi như là quê hương thứ hai. Đầy những kỷ niệm suốt cả quảng đời lúc lớn lên và trưởng thành .Trong cái mảnh đất bé nhỏ này ,mái trường trung học BÌNH - LONG đối với tôi cũng tương tự, tôi chỉ học ở đó có hai niên khóa của cấp ba mà thôi,nhưng tôi coi nó như cái nôi đã làm cho tôi khôn lớn ,thành người.
Cuộc chiến 1972 ,tuy tôi không bị mắc kẹt ở đó,nhưng một thằng em trai tôi cũng gởi xác nơi đó. biết bao bạn bè em út và người quen , người thân , thân xác của họ cũng rải khắp nơi , trên vùng đất thân yêu này. Từ đó , đối với tôi ,nơi đây là quê hương còn đậm nét hơn .
Tôi xin gửi đến các bạn những vần thơ để biểu hiện lòng yêu thương và triều mến nó.
Khi chạy loạn, lúc đi ngang qua mái trường thân yêu,em PTKH còn lưu luyến nhìn lại mái trương thân yêu đó để sáng tác ra bài LƯU - LUYẾN
Một sáng em rời xa quê hương
Hàng cây gục mặt khóc bên đường
Thôn xóm u buồn trong nắng hạ
Ánh mắt nào xao động yêu thương
Một sáng em rời xa trường yêu
Cây me trước cổng chợt tiêu điều
 Bạn bè đưa mắt nhìn lưu luyến
Buồn vẫy tay chào bao mến yêu
PTKH 1972
Còn em LA - GHI  ước nguyện ngày trở về trên mảnh đất thân yêu nên viết ra bài : CHIẾN -TÍCH
Xin mặt trởi mọc lên trên những con đường đầy vết nám
Xin nhà cửa mọc lên trên những hố hầm đạn bom pháo kích
Xin cây cỏ lá hoa hồi sinh ru ngủ những linh hồn đêm qua vừa vắng số
Mời mẹ, mời cha ,mời anh mời chị
Mời lũ ban bè một lũ cùng cha
Hãy trở về đi trên con đường vắng
Ôi những con đường vết tích ngày xưa
Ngày xưa
khi một chiều vào mưa
Em đã chết trong vòng tay của mẹ
Trên con đường lửa máu TẦU - Ô
Lửa máu TẦU - Ô chiều vĩnh biệt
Tay vẫy tay chào lệ rớt rơi
Rồi mẹ khóc chiều nay trở lại
Nhìn mộ con tàn lạnh cỏ rêu phong
Nhìn mộ con lần cuối tuổi già nua
Anh có thấy tình người trong huyết quản
Một năm qua đất trời thay đổi hẵn
Lớp người xua lặng lẽ trở về làng
THẠCH - LAM 1972
Còn tôi chẳng có gì hơn bằng lời uất nghẹn ,viết tặng bạn bè bài KHÓC CHO QUÊ - HƯƠNG
BINH - LONG ơi quê hương tôi còn đó
Đất cao nguyên đã uống máu đồng bào
Từ AN - LỘC , LỘC - NINH đến chân thành sỏi đá
Bao xác người đã rữa nát tan thây
Trên đường vắng, dưới lùm cây
Có những xác mẹ đầu không còn liền cổ
Nên mắt nào để trìu mến con thơ
Và môi đôi hôn vành trán dại khờ
Đang e ấp và ray bầu sửa lạnh
BINH - LONG ơi đây một chiều hui quạnh
Cảnh thanh bình chen lẫn cảnh tang thương
 Và từ đây trên khắp mọi nẻo đường
BÌNH - LONGđó , oan hồn đó , bao dân nghèo còn đó.
TRẦN - ĐẠI 1972
Kỷ niệm với những cảnh đẹp của BÌNH - LONG ,và những cảnh tình tứ thời học trò.Xin giới thiệu với bạn bè bài thơ :QUÊ - HƯƠNG ĐẤT -ĐỎ
Ai có về vùng cao nguyên đất đỏ
Ghé chân về mảnh đất đượm tình yêu
BINH - LONG tôi bao cảnh sắc mỹ miều
Bao trai gái bao ân tình diệu vợi
Đồi ĐỒNG - LONG vẫn tháng chờ năm đợi
Suối THANH - BÌNH vũ điệu khúc yêu đương
Dừa NHÀ - TÂY rủ bóng mát miên trường
HOÀNG - HÔN -TÍM đưa tình vào kỷ niệm
THÁC - SỐ - BỐN vẫn một lời thề thốt
Đón tình người đường ngập lá cao su
Đường LỘC - NINH lưu ánh mắt mùa thu
 Dốc XA -TRẠCH gom mây sầu vương vấn
Rừng NÚI - GIÓ nhớ thương phai nhạt phấn
Khát tình người hàng phượng vĩ khóc than
BINH - LONG tôi bao trai gái dân làng
Yêu tiếng hát và câu hò mơ mộng
Ai nhớ về vùng quê hương tôi đó
Xin bước về cùng đất đỏ BÌNH - LONG
 Chim vơi buồn rừng vơi bớt nhớ trông
Cho thắm đượm những cuộc tình xưa cũ
TRẦN - ĐẠI 1972

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

THÀNH NGƯỜI

Con người ta mới sinh ra , đã có vóc dáng , hình hài trọn vẹn , mọi người đều nói đó là con người. Vậy tại sao ĐỖ - TRUNG - QUÂN có câu thơ:" Quê hương nếu ai không hiểu ,sẽ không lớn nổi thành người ".Vậy chữ "HIỂU " của nhà thơ ĐÔ - TRUNG - QUÂN có nghĩa là gì ?
HIỂU (NHỚ) có phải biết mình sinh ra từ đâu và mình thuộc dân tộc nào ? Từ đó nó bao bọc chở che cho ta và nâng nui để nuôi ta lớn lên , cho ta biết bao kỷ niệm vui ,buồn , từ đó tình cảm quyến luyến lẫn nhau ,con người và cảnh vật quyện lại thành một .Đó là một tình yêu thiêng liêng vô bờ bến, không có ngôn ngữ nào diễn tả hết được . Có biết được đề mà yêu, có yêu thương mới có tinh thần vun đấp, xây dựng ,điểm tô cho nó, ngày càng giàu đẹp ,biết quý mến để bảo vệ gìn giữ nó .Tóm lại chữ "HIỂU" trong thơ của ĐỖ- TRUNG - QUÂN ,đó là tình yêu đất nước , yêu dân tộc , yêu đồng bào,trong đó cao quý nhất ,gần gủi nhất là tình gia tộc, tình bạn bè,và tình yêu đôi lứa vân vân và vân vân. Nhà thơ GIANG - NAM cũng có câu tương tự :" Xưa yêu quê hương vì có hoa có bướm , Có những ngày trốn học bị đòn roi , Nay yêu quê hương vì trong từng tấc đất ,Có một phần xương thịt của em tôi "
Vậy những kẻ phản quốc, phản dân tộc,vọng ngoại ,ích kỷ cầu vinh cho bản thân ,lừa thầy phản bạn ,không có trách nhiệm đối với thế hệ kế tục vân vân và vân vân ...Thì những kẻ đó thành gì ? Mời các bạn suy gẫm .
TRẦN -ĐẠI 2011

Hình ảnh biểu tượng Hộ CHS/THBL

TUỔI ẤU THƠ (bai03 )

Ông thầy dạy tôi lớp đầu đời ,đó là ông giáo CẢNH, tôi không biết được họ của ông,vì ngày xưa học trò nào mà dám gọi tên thầy.Có lẽ,ông cũng có cung cách như dạng ông thầy đồ ngày xưa .Ông dạy như người cha, người mẹ mình ở nhà vậy .Dạy từ cách đi đứng ,chào hỏi,xưng hô với bạn bè.Ra đường gặp người lớn phải bước sang lề khoanh tay cúi chào,về nhà chào mẹ, chào cha, chào anh ,chào chị vv...
Thưở đó, học triền miên, không có mùa nghỉ hè,có thầy thì học, không có thầy thì nghỉ.
Lúc đó học vần a,bờ ,cờ, dờ, đờ như bây giờ vậy.Học bằng bảng con,viết phấn.Khi nào biết đọc biết viết rành mới dùng tới vở,và viết bằng ngòi bút lá rong hay lá tre chấm mực xanh hay mực tím,tự pha lấy.
Chương trình học do ông thầy tự soạn,hoặc lấy trên sách trên báo mà dạy.Tóm lại là chẳng có chương trình gì cà . Đặt ra lớp là cho có thứ tự mà thôi,có ai kiểm tra đâu mà sợ .Thầy là tuyệt đối
Trường nền thì đất cát bột, nên hoc sinh không phải quét lớp, mà chỉ đi nhặt rác bằng tay,thế mà vẫn sạch.
Chung quanh trường theo những hàng cây phải đào tăng xê để trốn máy bay của pháp oanh kich.Cứ mỗi lần đi trốn máy bay về thì vui lắm,ai náy kễ chuyện rôm rả, như lập được một thành tích gì ghê gớm lắm .Rồi thời đó cũng qua...(.còn tiếp)

TUÔI ẤU THƠ (tiếp theo 01)

Chín tuổi vào lớp một (lớp năm ngày trước).Trường học mái lợp tranh,vách trống,thầy dạy là ông giáo già sáu,bảy mươi tuổi (Thầy Cảnh).Trường thì do ông già tôi vận động dân làm,thầy cũng do bố tôi đi tìm về để dạy,Thày sống bằng sự đóng góp của mọi người ,ai có gạo đóng gạo,ai có lúa đóng lúa ,ai có tiền đóng tiền.Nhưng tháng nào bố tôi cũng phải đi một vòng cả làng để nhắc nhở .Có đôi lúc thầy hết gạo (do học sinh chậm đóng), thày giáo lại phải sang nhà tôi ăn nhờ.
Học hết một năm,ông thầy đi TẬP - KẾT,nhưng nghe nói vì tuổi già ,thiếu sức khỏe,nên phải ở lại Cao Lảnh rồi sau đó ông mất.Kỷ niệm trước khi ông đi ,ông cho lớp viết một bài chính tả đầu đời(vừa đọc vừa nhắc).Bài đó tôi nhớ mãi đến bây giờ.bài RÉT THÁI NGUYÊN của Tố Hửu ấy mà
Rét Thái Nuyên rét về Yên Thế
GIÓ qua rừng đèo Khế gió sang
Em là cô gái Bắc Giang
Rét là mặc rét việc làng em lo
......................................
(còn tiếp)